Vivi

Xuân tang quả phụ

Một chiều xuân trời giăng mây trắng
Người thiếu phụ lang thang tìm chồng
Nàng băng qua từng đồi đất đỏ
Xác chàng ngồi lưng tựa gốc thông
Nàng khẽ gọi về nhà với mẹ
Với con đang bập bẹ ba ba
Chàng chẳng nói một lời từ tạ
Giọt máu hồng lạnh ngắt đêm qua
Kễ từ đó nàng thành quả phụ
Tuổi đôi mươi chít vành khăn tang
Môi thắm đang xuân tình hiu quạnh
Kẻ ở người đi hẹn suối vàng
Ngày hai buổi bờ sông góc núi
Thân má hồng nuôi mẹ và con
Nhan sắc tàn theo năm tháng đỏ
Nén hương chiều lạnh trái tim son
Tình bơ vơ non sông đổi chủ
Nàng làm quả phụ chiều cuối xuân
Cờ đỏ gọi nàng là tàn ngụy
Đứa con khờ cũng bị liên can
Tủi hận nàng không cười biếng nói
Âm thầm trong đời sống lẻ loi
Thủ phận mặc kẻ hèn khinh bỉ
Mảnh gương đời máu lệ mờ soi !
Vivi
Nauy 1994
(30.4.75)

Được bạn: vdn 25.3.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Xuân tang quả phụ"